Chương 61 (chưa beta)

Chương 61: Tiêu tan.

image41

Văn Lý ngồi ở đại sảnh Dạ Mịch uống trà, tuy rằng đã tìm được Trương Huy Nhiên, nhưng cậu vẫn không muốn đóng cửa Dạ Mịch, chỉ cần có thời gian cậu sẽ mở quán, nếu tâm tình tốt, cậu cũng đón vài bàn khách. Vừa nãy Trương Huy Nhiên có gọi điện báo sẽ về trễ một chút, Văn Lý rảnh rỗi không có việc gì làm nên mở một bên cửa vừa uống trà vừa chờ anh trở về.

Tính tính thời gian, Trương Huy Nhiên chắc sắp về rồi, Văn Lý định 10 phút nữa sẽ bắt đầu xào rau, chờ Trương Huy Nhiên về đến nơi chắc cũng gần đến giờ cơm tối. Nhìn cánh cửa để mở, Văn Lý hơi hơi nhíu mày, cậu cảm thấy mình nên nuôi một chú chó, nếu không lúc cậu nấu ăn trong bếp, ngoài tiền sảnh cho dù có người vào cũng chẳng biết. Từ khi hai người sống chung với nhau, Văn Lý sa thải hết nhân viên phục vụ trong quán, bởi vì người trong nhà kia mỗi lần thấy nhân viên phục vụ ở cùng cậu trong một thời gian dài đều cảm thấy buồn bực. Trên thực tế, Văn Lý một chút cũng không muốn nhắc nhở anh, thật ra người ở cùng anh nhiều nhất trong ngày chẳng phải nhân viên phục vụ mà là Lăng Tây Thành.

Nhớ tới vị ảnh đế ngốc manh nhà mình, khóe miệng Văn Lý kiềm không được nở một nụ cười hạnh phúc. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu, không ngẩng đầu, Văn Lý trả lời: “Thật xin lỗi, đêm nay Dạ Mịch không buôn bán.”

“A! Thật vậy sao, đáng tiếc ghê, tôi tìm nơi này rất lâu đó.” Giongj nói nhẹ nhàng của thanh niên lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Văn Lý cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, vừa ngẩng đầu, thì ra là Duẫn Mặc nhân viên công ty Đông Dương lúc sáng: “Sao lại là cậu?”

“Là người lúc sáng…” Duẫn Mặc có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, do dự nửa ngày vẫn không nói ra tên Văn Lý.

“Văn Lý.” Nhìn thấy cậu ta có vẻ không nhớ ra, Văn Lý cười cười nhắc nhở, đửa trẻ này có chút ngốc, danh thiếp mình đưa hồi sáng chẳng lẽ cậu ta chưa xem hay sao?

“Thật xin lỗi, tôi lỡ quên, anh cũng tới đây ăn cơm sao?”

“…” Văn Lý nhìn phản ứng chậm chạp của Duẫn Mặc, càng lúc càng cảm thấy cậu ta giống Trương Huy Nhiên, bật cười lắc đầu nói: “Dạ Mịch là tôi mở.”

“A?” Duẫn Mặc kinh ngạc hỏi: “Anh chẳng phải là trưởng thư kí của Thần Thời sao?”

“Đúng thế, nhưng việc đó cùng việc tôi mở quán cũng có mâu thuẫn với nhau đâu! Thư kí Thần Thời chẳng lẽ không thể có thêm nghề tay trái?” Văn Lý thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ta liền trêu.

“Cũng đúng.” Gật gật đầu, Duẫn Mặc thấy Văn Lý nói thật đúng: “Tôi cũng chỉ vừa mới nghe bạn bè giới thiệu, bọn họ nói đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng tính tình chủ quán khá kì lạ, nếu không hẹn trước thì chỉ trông mong vào vận khí. Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn nha, một ngày mà gặp anh tận hai lần! Dựa vào phần duyên phận này, Văn Đại lão bản chắc là sẽ không từ chối tôi đi!”

“Qủa thật sẽ không.” Văn Lý vì những lời cậu ta vừa nói trong lòng bỗng thấy nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nói một câu ám chỉ: “Tôi thấy khá ít người mù đường lại tìm được đến đây.”

“Tôi chẳng phải là người mù đường đâu, chỉ có chút không xác định được phương hướng thôi.” Duẫn Mặc không phục phản bác.

Văn Lý không nói gì thêm đưa cho cậu ta một tách trà: “Nếu đã đến đây, liền ngồi xuống nếm thử tay nghề của tôi đi?”

“Không thành vấn đề! Hương vị trà ở đây thật đặc biệt!” Duẫn Mặc cảm thán, giữ chặt tay Văn Lý truy vấn: “Anh pha ra sao vậy?”

“Cậu có hứng thú với việc nấu nướng sao?”

“Vâng, coi như là sở thích, tôi hơi kén ăn, chỉ thích ăn đồ ngon thôi.” Duẫn Mặc cười ngại ngùng, nhìn có vẻ thật trẻ con.

“Kia, thật là có duyên, tôi cũng rất thích nấu ăn.” Khó lắm mới gặp một người tốt tính lại có cùng sở thích với mình, Văn Lý nói chuyện tự nhiên hơn rất nhiều, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Khiến cho Văn Lý ngạc nhiên chính là, Duẫn Mặc nói thích nấu ăn không phải chỉ tùy tiện nói suôn, mà cậu luôn có một số góc nhìn rất độc đáo trong chuyện nấu nướng, nhưng càng như vậy, Văn Lý càng cảm thấy kì lạ. Duẫn Mặc này nhìn như cùng anh rất hợp nhau, cho dù là bạn bè lâu năm cùng không chỉ vừa gặp mặt hai lần liền trở nên thân thiện như vậy.

Lúc Trường Huy Nhiên về đến nhà liền thấy Văn Lý đang ở trong bếp tán gẫu rất vui vẻ với một người thanh niên. Nhíu mày, anh trầm giọng nói: “Anh đã về!”

“Ừ.” Văn Lý quay đầu cười, giải thích: “Hôm nay có một người bạn vừa quen biết đến làm khách, nên trò chuyện lâu một chút, anh lên thay quần áo đi, chút nữa xuống đây là có thể ăn cơm rồi.”

“Được.” Trương Huy Nhiên Lê tiếng, nhưng không đi ra ngoài, mà lại đến ôm lấy thắt lưng Văn Lý: “Em nấu gì vạy? Nghe thật thơm.”

“Anh đói bụng rồi hả?” Văn Lý gắp lên một con tôm đã bóc vỏ đưa đến bên miệng anh.

Mở miệng ăn thức ăn Văn Lý gắp cho, thanh âm Trương Huy Nhiên có chút không rõ: “Có chút đói, hôm nay đặc biệt mệt.”

“Ừ, vậy em nhanh tay chút.”

“Được.” Gật gật đầu, Trương Huy Nhiên buông Văn Lý ra, xoay người bước lên lầu, trong lúc này cả một câu anh cùng không thèm nói với Duẫn Mặc.

Thấy Trương Huy Nhiên đã đi lên, Duẫn Mặc lo lắng hỏi: “Cái kia… Có phải tôi quấy rầy rồi không?”

“Không có việc gì, anh ấy luôn vậy đó, trong đầu đang nghĩ việc này thì sẽ không chú ý đến việc khác, chứ chẳng có ác ý đâu.” Văn Lý thay Trương Huy Nhiên giải thích, nhưng lại càng nghi ngờ hơn, Duẫn Mặc dường như khá giảo hoạt, Trương Huy Nhiên vừa diễn xong liền về đây ngay, trên người chẳng ngụy trang chút nào, cậu ta thật sự không nhận ra thân phận của anh sao, nếu có vì sao lại không hỏi? Nhưng mặc kệ là ý nào, phản ứng của cậu ta đều rất kì lạ, chẳng giống với tính cách mà cậu ta thể hiện ra.

Thấy Duẫn Mặc có vẻ lo lắng, Văn Lý đưa tay vỗ vai cậu, ý bảo cậu mang đồ ăn sang trước đi. Không khí trên bàn cơm rất hài hòa. Văn Lý và Duẫn Mặc trò chuyện rất vui vẻ, Trương Huy Nhiên ăn no liền bỏ bát đi lên lầu. Sau khi ăn xong, ngồi một lát thấy không còn gì nữa nên Duẫn Mặc cũng xin phép về trước.

Văn Lý dọn dẹp sơ qua, đóng cửa tiệm, đi lên lầu tìm Trương Huy Nhiên. Tới phòng ngủ, liền thấy Trương Huy Nhiên tựa bên đầu giường, bộ dáng trông có vẻ rất buồn ngủ: “Mới ăn xong đã đi ngủ anh không sợ ích bụng hả? Mệt thì ngồi một lát, đợi tiêu thực rồi hãy ngủ.”

“Không muốn, anh mệt lắm.” Trương Huy Nhiên từ chối đề nghị của Văn Lý, còn cố ý trở mình đưa lưng về phía cậu.

“Anh sao vậy? Muốn tạo phản hả?” Văn Lý cười vỗ vỗ đầu Trương Huy Nhiên, ngồi bên cạnh anh. Biết việc trong nhà có người ngoài đến làm anh bực bội, công việc cả hai đều luôn bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi nên Trương Huy Nhiên vô cùng ghét có người đến làm phiền. Nhìn bộ dáng cố tình tức giận của anh, Văn Lý thầm nghĩ, cái tính thích dính người này y chang học trưởng. Nhưng cũng còn may, người này còn chưa đến mức không biết xấu hổ như học trưởng, nghĩ thế, Văn Lý quyết định sau này không nên cho Trương Huy Nhiên và Lăng Tây Thành tiếp xúc nhiều, nghĩ đến cái tính điên điên của học trưởng nhà mình, cậu sợ bản thân hold không nổi.

Trương Huy Nhiên chờ cả nửa ngày vẫn không thấy Văn Lý nói chuyện, anh buồn bực quay đầu liền thấy Văn Lý đang ngẩn người, Trương Huy Nhiên quyết định trực tiếp nhào qua đem người áp xuống giường.

“Làm gì vậy? Lớn mật nhỉ?” Văn Lý mắt mang ý cười nhìn anh mắng.

“Nhớ em, muốn ôm em.” Trương Huy Nhiên nghiêng đầu chôn vào gáy cậu, hít lấy mùi hương trầm tĩnh trên người Văn Lý. Một ngày không gặp, cái ôm này đem đến cho anh biết bao an yên, nhất định phải hưởng thụ cho đã.

“Ngốc!” Văn Lý gõ nhẹ vào gáy anh nói.

“Anh đã buộc định cùng em rồi.” Ngẩng đầu, Trương Huy Nhiên nghiêm túc: “Em nếu dám bội tình bạc nghĩa, anh nhất định sẽ ở trước mặt giới truyền thông khóc lóc, kể lể cho tất cả mọi người biết việc em dám vứt bỏ anh!”

“Truyền thông?” Nhắc tới cái này, anh bỗng nhớ ra một việc: “Đúng rồi, lần trước báo chí viết anh gian díu với một nữ minh tinh là thế nào hả?”

“Ách… Bảo bối à, vừa mới ăn cơm xong không nên ngủ, chúng ta mau đứng lên đi.” Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm của cậu, ảnh đế đại nhân nhanh chóng nói lảng sang việc khác, chuyện xấu đó đã là việc rất lâu trước kia, hiện tại ngay cả tên của nữ minh tinh kia anh còn không nhớ nổi. Khi ấy báo chí đưa tin, thấy Văn Lý không hỏi đến anh còn tưởng rằng cậu chưa biết, chẳng ngờ đâu là cậu chuẩn bị tính sổ sau!

Thấy Trương Huy Nhiên tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi này, Văn Lý nắm lấy cổ áo anh, quay người cưỡi lên người anh, từ trên cao nhìn xuống tiếp tục trêu: “Ngốc tử, anh không tính toán giải thích với em một chút sao?”

“…” Trương Huy Nhiên nhìn bộ dáng cường thế của Văn Lý, chẳng biết nên nói gì. Anh cảm thấy hình như bản thân có khuynh hướng tự ngược, mỗi lần thấy Văn Lý dùng vẻ mặt này nhìn mình, anh ngay lập tức muốn đem cậu đè dưới thân, hung hăng tiến vào, muốn xem vẻ mặt tinh anh của cậu vì nhiệt tình mà hỏng mất, lộ ra biểu tình càng lúc càng quyến rũ. Nghĩ vậy, hơi thở Trương Huy Nhiên bắt đầu loạn nhịp, vị trí kề sát dưới mông Văn Lý cũng có xu hướng ngẩng đầu.

“Sao không trả lời, ân?” Phát hiện biến hóa trên người Trương Huy Nhiên, ý cười trên mặt Văn Lý càng sâu, cúi đầu ở bên tai anh nhẹ giọng hỏi: “Nếu em bội tình bạc nghĩa, ảnh đế đại nhân không nên ngay cả cái tên đều không nhớ đến đâu ha!”

“Ha ha.” Trương Huy Nhiên nhìn tư thế quyết không buông tha của Văn Lý bỗng nhiên bật cười.

“Sao vậy? Cười đến mê người như thế, Huy Nhiên đại nhân muốn dùng mỹ nam kế phải không?”

“Đúng vậy, dùng được không?” Nhìn ra Văn Lý là đang đùa giỡn, Trương Huy Nhiên cố ý tỏ vẻ tao nhã, cười đến phong độ nhẹ nhàng.

Văn Lý nhìn thấy sự cưng chiều, sủng nịch trong đáy mắt anh, quyết định kết thúc trò đùa dai này, nghiêng người hôn lên môi anh. Trương Huy Nhiên đè lại gáy cậu, làm sâu thêm nụ hôn giữa hai người.

Nụ hôn vừa chấm dứt, hơi thở cả hai đều loạn nhịp. Trương Huy Nhiên ôm lất Văn Lý trầm giọng nói: “Cẩn thận cái tên Duẫn Mặc kia, tên đó không bình thường lắm.” Thật ra khi bước vào phòng bếp, anh ngay lập tức chú ý đến cậu ta, sở dĩ không hề nói chuyện là vì anh muốn xem thử cậu ta phản ứng thế nào. Trương Huy Nhiên cảm thấy Duẫn Mặc kia chỉ là đang diễn trò, chẳng qua che dấu khá tốt. Anh không lo lắng Văn Lý bị che mắt, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu.

“Em biết.” Văn Lý ở trong lòng Trương Huy Nhiên tìm một tư thế thoải mái, sau đó nhắm mắt lại, lời nói vừa ăn xong không thể nằm xuống ngay lúc ban nãy đã bị quên sạch. Vợ ở bên người, cần chi phải rối rắm vì mấy chuyện nhỏ này, nắm chặt thời gian cùng nhau ôn tồn mới là đúng nhất. Về phần cái người tên Duẫn Mặc kia, Văn Lý trong lòng đều hiểu rõ, hơn phân nửa cậu ta là do Trịnh gia phái đến, chẳng qua là cậu chưa biết cậu ta đang muốn làm gì thôi.

Duẫn Mặc rất thông minh, biết từ sở thích của mội người bọn cậu để xuống tay. Mặc kệ là tính cách chậm chạp, ngốc ngốc của Trương Huy Nhiên trong cuộc sống hằng ngày, hay nụ cười tươi sáng, lạc quan luôn hướng về phía trước của Trương Huy Thanh đều thật chính xác, nhưng bởi vì rất chính xác nên mới khiến người ta nghi ngờ. Nhất là lúc gặp cậu ta ở Dạ Mịch tối nay, càng làm cho cậu thêm nghi ngờ hơn. Một người cầm bản đồ mà còn tìm chẳng thấy đường đến Thần Thời, làm sao có thể một mình tìm tới cửa Dạ Mịch? Người giỏi xác định phương hướng còn phải tìm một trận, nếu cậu ta quả thật là lộ si như lời cậu ta nói, đoán chừng chỉ vừa đến cổng tiểu khu đã phân không rõ phương hướng rồi.

Còn có thái độ của cậu ta đối với Lê Mặc cũng làm cậu cảm thấy kì lạ. Lê Mặc là người hơi ngốc chút, có thể nhìn không ra sự tính toán trong đáy mặt cậu ta, nhưng học trưởng hẳn là đã phát hiện ra. Ddang nghĩ bỗng dưng Văn Lý thấy trên người có gì đó quái quái, ngạc nhiên nhìn bản thân không biết từ bao giờ đã bị lột hết quần áo.

“Anh…ân…” Văn Lý vừa mới nói một chữ, liền bị khoái cảm Trương Huy Thanh mang đến biến thành tiếng ngâm rên.

“Ha ha, bảo bối à, vào lúc này em không nên ngẩn người!” Trương Huy Nhiên hôn nhẹ lên má Văn Lý, động tác trên tay càng lúc càng nhiệt tình, giống như muốn đem cả người Văn Lý hòa vào thân thể mình.

“…” Văn Lý nhìn Trường Huy Nhiên ôm chặt lấy mình không buông tay, lòng thầm cân nhắc vẫn là từ cậu ta điều tra đi, học trưởng có lẽ đã quyết định xé rách mặt nạ với Trịnh gia, hơn nữa Thần Thời cũng đang bị vây trong tình thế khó khăn, có lẽ vài ngày tiếp theo mình sẽ rất bận rộn, khó tranh thủ được thời gian, cứ thuận theo anh cho rồi. Nghĩ vậy Văn Lý không hề phản kháng, mà còn hôn trả, phối hợp với anh. Đêm còn rất dài, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi một màng kiều diễm trong phòng…

Mà giờ phút này ở Diêu gia, cầm tập hồ sơ cấp dưới đưa lên, Diêu Kỳ cười lạnh, nghĩ thầm, Trịnh gia quả thật là ra một nước cơ tốt. Định thay đổi bộ mặt rồi đưa người trở lại sao? Phái người đến cũng phải phái người có chút đầu óc chứ, một tên bại tướng còn muốn nhân cơ hội thắng thế sao? Nhưng mà vị chủ tịch Quan Nhĩ Viễn của công ty Đông Dương kia hình như có quan hệ khá tốt với Lăng Tây Thành. Chẳng phải anh ta là người bên Trịnh Gia à? Là kết minh cùng Lăng Tây Thành sao? Có hơi mơ hồ về mối quan hệ giữa hai người, Diêu Kỳ nghĩ mình nên tìm biện pháp tiếp xúc với Lê Mặc một chút, tuy rằng việc Lê Mặc là em trai anh là việc ván đã đóng thuyền, nhưng anh vẫn chưa tính báo cho mẹ mình biết. Anh phải nói sao với Lê Huyền đây, cũng không thể trực tiếp nói với cậu được, nghĩ đến đây Diêu Kỳ nhíu mày do dự.

Lúc Lê Huyền đến thư phòng liền thấy Diêu Kỳ vẻ mặt thâm trầm nhìn tập hồ sơ trên tay. Lê Huyền từ phía sau phóng tới muốn ôm lấy anh, lại bị Diêu Kỳ phản thủ đè xuống đất.

“Đau đau đau đau!!!” Lê Huyền lần này dùng hết lực, lồng ngực bị đập xuống dẫn đến ho khan, giãy khỏi tay anh mắng: “Diêu Kỳ em bị điên rồi hả!”

“Thật xin lỗi, anh không biết đó là em, có đau lắm không?” Diêu Kỳ nhanh chóng đem người đang nằm trên mặt đất kéo dậy, anh vừa rồi không chú ý thấy Lê Huyền vào cửa, thời điểm bị cậu nhào tới liền theo phản xạ đưa tay chế trụ, nên xuống tay hơi nặng, cũng chẳng biết có làm cậu bị thương không. Nhìn Lê Huyền đau tới nhe răng trợn mắt, lần đầu tiên Diêu Kỳ cảm thấy ghét bỏ sự cảnh giác quá mức nhạy cảm này của mình.

“Không sao, em không cần lo lắng như vậy đâu, em đang nghĩ việc gì vậy? Lúc nãy nhìn mặt em nhăn thành một cục đó! Đã nói với em rồi, có gương mặt đẹp như vậy đừng mỗi ngày đều trưng ra bản mặt nghiêm túc ấy, lãng phí tài nguyên lắm!” Lê Huyền nói xong đưa tay kéo kéo da mặt Diêu Kỳ, người này cái gì cũng tốt, chính là khuôn mặt ngàn năm chỉ có một loại biểu tình.

“Anh trông rất nghiêm túc hả?”

“Đúng vậy đó!” Lê Huyền trả lời xong còn cố ý diễn tả vẻ mặt ấy cho anh xem: “Biểu tình của em lúc nào cũng như vậy hết!”

Diêu Kỳ bị vẻ mặt kì quái của cậu chọc cười, Lê Huyền thấy vậy cũng cười thật tươi. Diêu Kỳ xoa xoa đầu cậu, cảm thấy quả nhiên là người mà mình lựa chọn, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

“Nói một chút cho anh nghe nào! Rốt cuộc là việc gì? Mấy ngày nay nhìn em lúc nào cũng như muốn nói rồi thôi.” Lê Huyền trong lòng hiểu rất rõ, lai lịch của Diêu Kì chắc chắn không hề đơn giản, thấy anh nhẹ nhàng tìm được tư liệu về Lê gia và Trịnh gia, việc này người bình thưởng chẳng thể điều tra ra, thậm chí trong đó còn có một số việc ngay cả cậu – đại thiếu gia Lê gia cũng không biết. Mẫy bữa nay, cậu đều ngốc trong nhà chẳng hề bước chân ra cửa một bước, tin tức bên ngoài đều do Diêu Kỳ kể lại.

“Trịnh gia có lẽ sẽ xuống tay với Lê Mặc, tuy rằng anh chưa biết bọn họ định dùng thủ đoạn gì, nhưng anh đã phái người đi điều tra, là người quen cũ của bọn em đó.”

“Ai?” Lê Huyền hơi ngạc nhiên, cậu không nhớ là mình có biết ai ở Trịnh gia.

“Lê Tử Du!” Diêu Kỳ đem một tấm ảnh đưa cho Lê Huyền.

Lê Huyền nhìn người xa lạ có chút mờ trên ảnh: “Đây là Lê Tử Du?”

“Ừ, đúng vậy!”

“…” Lê Huyền im lặng không biết phải nói gì, Lê Tử Du cùng với Trịnh gia định chơi trò Mission Impossible (nhiệm vụ bất khả thi) đó hả? Lần trước nhìn phản ứng của cha, anh đã biết Lê Tử Du chắc hẳn không chết, nhưng cho cậu ta đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi đổi một thân phận khác trở về tiếp tục tái chiến thì cũng hơi quá, người đứng đầu Trịnh gia chắc phải xem phim cẩu huyết lúc 8 giờ trên TV nhiều lắm. Nhưng cậu ngẫm lại, nếu thật là Lê Tử Du, cậu ta không phải hiểu rõ sở thích của từng người bọn anh sao, nếu đổi thành thân phận khác tiếp cận mọi người cũng chưa chắc là không chiếm được lợi ích. Đang suy nghĩ, Lê Huyền phát hiện một vấn đề quan trọng, hình như Diêu Kỳ có vẻ rất quan tâm đến Lê Mặc: “Có phải em biết lí do vì sao Trịnh gia muốn hại Mặc Mặc?”

“Ách…” Diêu Kỳ hơi do dự, anh biết Lê Huyền sớm muộn gì cũng phải biết quan hệ giữa Lê Mặc và Diêu gia, nhưng anh cũng chẳng biết đây có phải là thời cơ tốt hay không.

“Liên quan đến thân thế Lê Mặc phải không?” Thấy phản ứng của anh, trong đầu Lê Huyền cũng đoán được đôi điều.

“…” Diêu Kỳ trầm mặc một lát, ôm Lê Huyền vào lòng, mềm giọng cùng anh nói: “Lê Huyền, lát nữa mặc kệ nghe thấy việc gì, em cũng đừng nóng nảy, phải bình tĩnh nghe anh nói hết được chứ?”

“Được.” Lê Huyền không đẩy anh ra, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Em trai Lê Mặc của em, có thệ là em ruột của anh.” Diêu Kỳ có chút gian nan khi nói lời này. Anh biết khúc mắt trong lòng Lê Huyền, cũng hiểu được cậu vì sao rất lo lắng nhưng lại không chịu trở về gặp Lê Mặc, cho nên anh chưa muốn nói hết chân tướng cho cậu biết. Anh nhìn ra, Lê Huyền có cảm tình đối với mình, cho nên sự thật này rất tàn khốc với cậu. Diêu gia thua thiệt Lê Huyền rất rất nhiều, anh chẳng biết làm gì mới có thể bù đắp cho cậu.

“…” Lê Huyền sắc mặt đại biến, đưa tay đẩy Diêu Kỳ ra rồi lùi về sau hai bước. Thật ra lúc trước anh đoán được phần nào việc Diêu Kỳ có thể liên quan đến thân thế Lê Mặc. Bởi vì là một người xa lạ, anh đối với Lê Mặc đặc biệt quan tâm. Hơn nữa mỗi lần cậu kể chuyện về Mặc Mặc cho anh nghe, anh đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc, nếu không phải cậu đã xác định tình cảm của anh dành cho mình, cậu thậm chí còn nghi ngờ người Diêu Kỳ thích là Lê Mặc.

“Em trước tiên phải bình tĩnh đã, nghe anh giải thích.” Diêu Kỳ biết cậu khó có thể tiế thu được tin tức này nên lập tức chạy đến giữ chặt cậu lại: “Anh đến thành phố B mục đích chủ yếu là tìm kiếm em trai, gặp em là việc ngoài ý muốn. Thân phận của anh, em cũng biết, thế lực của Diêu gia bây giờ trong quân đội khá mạnh, anh cũng chỉ trong lúc vô tình mới nghe ngóng được chút tin tức nói rằng em trai thất lạc nhiều năm của mình có thể đã bị Trịnh gia bắt đi, vì thế anh mới chạy đến đây xác nhận lại tình hình cụ thể.”

“Trịnh gia vì sao lại muốn bắt cóc Lê Mặc?”

“Việc này nói ra rất dài dòng, Dương gia ở thành phố S em biết không?”

“Là vị đứng đầu kia sao?” Nghe đến cái tên mẫn cảm của dòng họ kia, vẻ mặt Lê Huyền bắt đầu khẩn trương.

“Ừ, đúng vậy, Diêu gia và Dương gia không cùng một bàn. Hai mươi năm trước, Dương Nghị thấy Diêu gia chống đỡ được qua cơn khó khăn, liền nảy sinh hận ý đối với Diêu gia. Sau khi Dương Nghị thượng vị, vẫn luôn luôn nhắm vào Diêu gia, may mắn Diêu gia luôn thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành động nên chẳng bao giờ bị bắt thóp, ngược lại còn đem đến không ít phiền phức cho ông ta. Tiếp đó, ông ta vì trả thù nên đã thuê người bắt cóc đưa em trai mới hai tuổi của anh đi, lúc đó thực hiện việc này là Trịnh Dương người của Trịnh gia. Trong quá trình xảy ra sai xót gì đó, nên Lê Mặc – đứa trẻ đáng lẽ đã chết, bị Trịnh dương ngoài ý muốn đem đến thành phố B rồi được mẹ của em nhận nuôi, trở thành em trai của em…”

“Từ từ!” Lê Huyền nghe đến đó cảm thấy có chút hỗn loạn “Em trai của em hai mươi năm trước đã bị bắt cóc sao giờ em mới đi tìm?”

“Lúc ấy cả nhà đều nghĩ em ấy đã mất.” Nhắc tới chuyện cũ, Sắc mặt Diêu Kỳ vô cùng trầm trọng: “Bến tàu nơi bọn bắt cóc nhốt em ấy phát nổ, cái gì cũng không còn, ngay cả thi thể một người trưởng thành cũng không tìm được nói gì đến một đứa trẻ khi đó chỉ mới hai tuổi.”

“Vậy làm sao anh biết Mặc Mặc không chết mà ở tại thành phố B?”

“Bởi vì người anh sắp xếp bên người Dương Nghị vô tình nghe được cuộc đối tthoại giữa ông ta cùng Trịnh Dương qua điện thoại. Biết được năm đó lúc Trịnh Dương bắt Lê Mặc đi, em ấy vẫn luôn quấy khóc, bọn họ sợ làm người khác chú ý nên chuyển địa điểm. Chẳng ngờ tới bến tàu vậy mà phát nổ, mọi người đều nghĩ em ấy đã mất, còn bọn chúng thì không dám thả ra tin tức Lê mặc bình an, sợ Diêu gia tìm đến trả thù nên lén lút đem em ấy đến giao cho em gái của mình, cũng chính là mẹ của Lê Tử Du. Nghe được tin trong cuộc tổng tuyển cử sắp tới Diêu gia sẽ phản công, Trịnh Dương lo lắng Dương Nghị ngã sẽ kéo gã theo nên đem sự thật nói ra, muốn lợi dụng Lê Mặc để kiềm chế Diêu gia.”

“…” Lê Mặc cảm thấy việc này thật huyền huyễn, cậu cẩn thận cân nhắc một lát, vốn chỉ là vấn đề của hai gia tộc như thế nào liền kéo đến cuộc tổng tuyển cử quan trọng sắp tới “Mọi việc em nói anh đã hiểu, nhưng nó thì liên quan gì đến việc nhà của anh?”

“Trịnh Dương mấy năm nay luôn tiếp tay cho Dương Nghị làm không ít chuyện thương thiên hại lí, Dương Nghị hiện tại đang bấp bênh, nếu lần tổng tuyển cử lần này thất bại, ông ta không chỉ mất đi quyền lực, mà còn phải đối diện với nhà giam suốt đời. Lê Kiến Quốc trước kia vì mối quan hệ với Trịnh gia, ngay cả nửa giang sơn Lê Thị đều giao nộp ra ngoài, thậm chí còn cùng chị dâu mình vụng trộm yêu đương. Lê Tử Du là quân cờ mà Trịnh Dương phái đến Lê gia, gã tính lợi dụng cậu ta tiếp nhận toàn bộ tài sản của Lê gia. Mà Lê Kiến Quốc vẫn luôn nghĩ rằng Lê Tử Du là con ruột của mình, lúc trước hại chết em trai ruột của em là vì ông ta muốn cho Lê Tử Du một cái thận phận quang minh chính đại, chẳng ngờ tới, mẹ của em lại gặp được Lê Mặc khiến kế hoạch ngâm nước nóng.”

“Vậy cái chết của mẹ anh không liên quan gì đến Mặc Mặc cả?”

“Có mà cũng không có. Lê Kiến Quốc cố ý hại chết mẹ em, vì thứ nhất mẹ của em đã mơ hồ phát hiện ra thân phận của Lê Mặc, thứ hai mẹ của em nắm trong tay bằng chứng xác thực việc Lê Kiến Quốc giúp Trịnh Dương buôn lậu.”

“Vậy còn em? Em tiếp cận anh vì cái gì? Vì muốn tìm am trai sao?”

“Không phải, anh thật sự xem trọng con người em.” Diêu Kỳ cúi đầu hôn một cái lên môi Lê Huyền rồi giải thích: “Việc anh phát hiện ra thân phận của Lê Mặc chỉ là ngoài ý muốn. Trước kia khi còn chưa gặp em, anh không hề nghĩ theo hướng này. Đụng mặt em ở quán bar là vì anh muốn tới đó gặp một người có thể cung cấp thông tin cho bản thân, chẳng ngờ được toàn bộ kế hoạch đều bị em quấy rầy. Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, trong lúc anh còn mãi cân nhắc việc lát nữa nên giải thích chuyện tối qua với em thế nào, thì thấy được mặt dây chuyền rơi ra từ quần áo của em, thiếu chút nữa là anh bị hù chết.”

“Vì sao?” Lê Huyền cảm thấy hơi kì lạ.

“Em với Lê Mặc nhìn khá giống nhau phải không?”

“Ừ.”

“Thì đó! Nếu nhìn kĩ, khuôn mặt của em khá giống với mẹ anh, chỉ có khí chất trên người mang đến cảm giác khác biệt đôi chút. Mặt dây chuyền đó thật ra là của anh, mặt trái của con kỳ lân có thể ấn ra một chữ ‘ 姚’ (Diêu), là lúc 11 tuổi anh được ông nội tặng cho làm quà sinh nhật. Lúc vừa nhìn thấy mặt dây chuyền kia thật sự là sợ chết khiếp, thiếu chút nữa anh còn nghĩ mình đã quan hệ cùng em trai ruột.” Nhớ tới vụ ô long sáng sớm hôm đó, Diêu Kỳ vẫn còn kinh hồn bạt vía.

“Vậy bây giờ anh tính toán sao?” Nghe xong lời Diêu Kỳ giải thích, Lê Huyền trong lòng tiêu tan không ít. Mấy ngày nay cậu luôn nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Lê Mặc, khúc mắc trong lòng cũng đã tiêu trừ rất nhiều, mặc kế cái chết của mẹ có liên quan đến Lê Mặc hay không, dù sao đó vẫn là sự lựa chọn của mẹ, Lê Mặc năm đó chẳng qua cũng chỉ là nạn nhân. Giờ nghe Diêu Kỳ nói xong, Lê Huyền bắt đầu lo lắng đến an nguy của Lê Mặc, chính mình rời đi nhiều ngày như thế, không biết Mặc Mặc sống có tốt không, đứa nhỏ này tâm tư rất sâu sắc, nhìn thấy tập bút kí của mẹ đoán chừng trong lòng còn khó chịu hơn so với mình, không biết Lăng Tây Thành có chăm sóc tốt cho em ấy không nữa. Nghĩ vậy, Lê Huyền cảm thấy chính mình không nên trón tránh mãi trong nhà Diêu kỳ, cậu cần phải nhanh chóng trở về.

8 bình luận về “Chương 61 (chưa beta)

Yêu hai trẻ thì đến đây comt cho chúng nó nào ^_^